Dù cái đầu đau nhức và
chẳng nhớ nổi đêm qua
sau khi uống rượu thế
nào, tôi vơ vội đống quần
áo trên sàn, gọi điện và
hẹn gặp cậu Đức.
- Cậu Đức, hôm qua cậu
thấy vợ anh ở đâu?
- Hôm qua? Gìơ thì làm
sao em nhớ nổi! Mà vợ
anh đi đâu à?
- Cái thằng chết tiệt này!
Vậy hôm qua cậu ngủ ở
khách sạn nào?
- Hoa Hồng! Mà sao anh?
- Chẳng thèm bận tâm
đếm xỉa đến câu hỏi ngớ
ngẩn của cậu Đức tôi lái xe
đến thẳng khách sạn Hoa
Hồng.
- Tôi có thể giúp gì đc
anh?
- Làm phiền cô cho tôi hỏi,
hôm qua cô có thấy cô gái
này đến thuê phòng
khách sạn ko? – Tôi giở ví
lấy tấm ảnh của vợ ra cho
cô tiếp tân khách sạn.
- Xin lỗi, nhưng…
- Tôi cần xác minh một
việc rất quan trọng. Cô
làm ơn giúp tôi đi!
- Tôi biết! Nhưng thực sự
là tôi ko nhớ cho lắm.
- Cô hãy nhìn kĩ ảnh giùm
tôi đc ko? – Cô nhân viên
nhìn ảnh một hồi lâu
nhưng vẫn lắc đầu.
- Ảnh gì vậy chị? - Một cô
nhân viên trẻ khác vừa đi
ra hớn hở hỏi.
- Này em, hôm qua thấy
cô gái này thuê phòng
không? – Cô nhân viên trẻ
vừa cầm ảnh lên nhìn đã
hét toáng lên:
- Chị quên à? Chính là cô
gái đi cùng anh chàng đẹp
trai hôm qua thây. Nhưng
mà trông cô ấy hôm qua
say khướt cơ.
- À đúng đúng rồi. – Cô
nhân viên quay sang tôi
quả quyết . – Cô ấy và anh
chàng tên… Để tôi giở sổ
là biết ngay… Đây rồi.
Anh Vương Gia Huy. – Tôi
đứng người. Cái cảm giác
như mọi thứ đã sụp đổ
trước mắt tôi. Vậy là
những điều tôi nghĩ ko sai.
Tôi trở về nhà nhìn thấy vợ
tôi ngồi thu lu trên ghế.
- Thanh Mai! Nói cho tôi
biết hôm qua cô ngủ với
thằng nhãi đó phải ko? –
Thanh Mai đưa đôi mắt
mệt mỏi ngơ ngác nhìn
tôi, nhìn xuống thân thể
mình, cô ấy lặng im một
hồi lâu, nước mắt khẽ chảy
dài. – Hãy nói với anh là
ko đi Thanh Mai! Em ko
ngủ với thằng Huy đó, nói
đi! – Tôi giật mạnh vai vợ
mình.
- Em … em ko biết! – Cô ấy
nói trong tiếng nấc nghẹn
ngào. – Em… ko… nhớ…
gì… cả!
Tôi trở về phòng. Tôi cần
nghỉ ngơi. Tôi mệt mỏi
quá rồi!
Mất gần 1 tuần tôi mới
điều tra rõ đc Huy.Cậu ta
là con trai một của ông
Vương Gia Bảo - nổi tiếng
trong giới nhà đất và kinh
doanh khách sạn. Có lẽ
bạn cũng giống như tôi tò
mò ko hiểu một cậu công
tử con nhà giầu như thế,
tương lai sau này sẽ kế
tụng sự nghiệp của cha,
vậy mà lại đi học nấu ăn
làm gì. Nhưng đến cả tôi
cũng phải bất ngờ khi biết
đc rằng, từ nhỏ cậu ta đã
có niềm đam mê là nấu
ăn, nhưng gia đình ko ủng
hộ, vì vậy cậu ta tham gia
lớp học dạy nấu ăn này chỉ
vì một niềm yêu thích hay
một thú vui riêng của bản
thân. Nhưng rồi, tôi chưa
kịp tìm gặp cậu ta thì hay
tin cậu ta đã bay sang Mĩ
du học ngay sau đêm ngủ
cùng với vợ tôi. Một thằng
đốn mạt. Tôi chỉ muốn giết
chết hắn. Đó, cậu ta tốt
đẹp thế đấy, người mà vợ
tôi luôn tin tưởng và tin
tưởng đến độ trao cả thân
mình cho hắn nữa.
Tôi trở lại với công việc ở
công ty. Lúc nào cũng bù
đầu cả. Tính ra cũng gần
tháng nay tôi phải lôi việc
ở công ty về nhà làm,
chẳng có thời gian ở bên
vợ. Tôi lại nhắc đến vợ rồi.
Bực mình thật. Mà giờ nhớ
lại, có lẽ từ ngày lấy cô ấy
đến giờ, thời gian tôi dành
cho vợ ít quá. Có phải
chăng, cậu Huy là niềm an
ủi của cô ấy. Ôi ko, cái
thằng sở khanh đốn mạt
đó, tôi thề là nếu gặp đc
hắn tôi sẽ băm vằm hắn ra,
kể cả tôi có phải đi tù
chăng nữa. Đã hai tuần
nay kể từ ngày xảy ra
chuyện giữa vợ tôi và hắn
tôi đã thề là sẽ giết chết
hắn rồi.
Mặc dù vậy nhưng trong
lòng tôi vẫn luôn nhen
nhói một niềm tin tưởng
nơi người vợ. Tôi luôn an
ủi và chấn tĩnh mình: Vợ
ko bao giờ phản bội tôi,
chắc có một sự hiểu lầm gì
ở đấy. Hoặc có thể tên Huy
đã lợi dụng lúc vợ tôi say
mà giở trò, nhưng vợ tôi
mạnh mẽ lắm, nhất quyết
sẽ chống cự. Đúng rồi, có
như vậy nên vợ tôi mới
chạy đc về nhà chứ. Và cứ
thế tôi tự an ủi mình để
chuyện kia dần đi vào sâu
lắng. Tôi ko muốn nghĩ
đến chuyện đó nữa. Vợ tôi
và tôi giờ đang có một
khoảng cách rồi, tôi là
thằng đàn ông, tôi cần
phải biết bảo vệ tổ ấm gia
đình của mình, phải tin
tưởng ở vợ. Tôi tin vợ!
Tôi về đến nhà, ko thấy vợ
tôi đâu cả. Tôi vào phòng
tìm. Bất ngờ tôi nhìn thấy
dưới gối lộ ra một phong
thư. Nhấc gối lên tôi nhìn
thấy bên cạnh là một tờ
giấy hơi nhầu, chắc chắn
đã đc đọc rồi và phong
thư đề tên người nhận là
vợ tôi. Tôi biết đọc trộm
thư vợ là ko tốt nhưng…
Tôi cầm bức thư lên và
những dòng chữ đập vào
mắt tôi:
“Thanh Mai thân yêu!
Khi em đọc được những
dòng thư này thì anh đã ở
rất xa em. Anh xin lỗi khi
rời đi mà ko nói với em
một tiếng. Anh quyết định
đi du học theo yêu cầu của
ba tất cả là vì em đó.
Em có biết là anh đã yêu
em ngay từ lần đầu bắt gặp
một cô bé hậu đậu và lóng
ngóng trong lớp học dạy
nấu ăn? Anh ko thể tin nổi
là một cô nàng hậu đậu
đến nỗi cầm cái bát cũng
đánh vỡ mà lại có thể
đăng kí học nấu ăn tại một
khách sạn lớn thế này.
Nhưng bù lại cô bé ấy hay
cười, tinh quoái và rất
chăm chỉ học tập. Anh
thích nhất là được nhìn
em nấu ăn, vì khi đó anh
thấy một phần mình ở
trong đó. Em biết đó là
cái gì ko? Đó là sự nỗ lực
và hình như nấu ăn là một
tài năng ẩn sâu trong con
người em đó. Anh phát
hiện ngày một yêu em
hơn, và đến khi anh muốn
nói điều đó thì thật trớ
trêu khi biết em đã có
chồng. Thực sự anh đau
khổ lắm em biết ko? Em
ko phải là người con gái
duy nhất xung quanh anh,
nhưng em là cô gái đầu
tiên anh yêu, và yêu thật
lòng.
Và rồi anh quyết định, để
ko bao giờ mất em đó là
sẽ trở thành một người
bạn tốt, người có thể giúp
đỡ lúc em cần hay chỉ là
băng vết tay khi em hậu
đậu cắt vào tay cũng đc.
Thế nhưng, khi em khóc
trong điện thoại gọi cho
anh, lúc đó anh thấy tình
yêu trong mình lại trỗi
dậy. Em có tin là lúc đó
anh đã hạnh phúc ko? Anh
hạnh phúc vì khi đau khổ
em đã gọi cho anh, và em
cần anh.
Anh xin lỗi vì chuyện đó,
tất cả chỉ vì anh yêu em.
Anh thực sự đã ko làm chủ
đc mình. Anh hận mình, vì
anh biết mình đã mất em
thật rồi chỉ vì một hanh
động ngu xuẩn và bẩn thỉu.
Anh xin lỗi, ngàn lần xin
lỗi. Anh quyết định ra đi,
để có thể quyên đi tất cả
lỗi lầm của mình và quên
đi người con gái ko thuộc
về anh.
Anh yêu em! Và nhất định
anh sẽ quên em!”
Tôi ko biết là mình đã vò
nát bức thư từ bao giờ.
Lúc này đây, tất cả như tối
đen trước mắt tôi. Vậy thì
giờ chẳng còn gì để nói, để
tin tưởng nữa rồi. “Tôi Hà
Thanh Mai xin hứa giữa
tôi và anh Vương Gia Huy
ko có mối quan hệ gì khác
ngoài tình bạn. Xin thề!
Xin thê!” GỈA DỐI! Tất cả
là giả dối!
“Reng… reng…”. Tôi với
tay nhấc điện thoại bàn.
Giọng uể oải, chán nản:
- Alô.
- Trời ạ, sao mẹ gọi vào di
động của con ko đc hả?
- Chắc hết pin mẹ ạ!
- Thôi, ko mau vào bệnh
viện thăm vợ mày. Nó có
thai đc hai tuần tuổi rồi
đó! – Tin sét đánh ngang
tai. Cái thai đc hai tuần
tuổi? Một tháng nay
chúng tôi làm gì có thời
gian mà làm chuyện ấy.
Vậy mà giờ vợ tôi lại có
thai hai tuần tuổi. Hai
tuần ư? Đúng vào cái đêm
đó, cái đêm mà vợ tôi
trao thân cho anh bạn tốt.
Dập điện thoại. Tôi như
một thằng điên. Tiếng
cười hoà trong cái vị cay
cay của nước mắt vang
khắp ngồi nhà. - Vợ tôi có
thai! Haha.